bạn trai bệnh kiều của tôi
Thật sự vết cắt không sâu, nhưng khoảnh khắc máu tươi nhiễm đỏ, tôi thấy Khương Tự sắp điên lên mất. Hắn bất lực nắm lấy tay tôi và cố ngăn dòng máu không ngừng chảy. Môi hắn tái nhợt, thân thể run lên từng cơn…. Hắn liên tục lẩm bẩm: “Anh sai rồi, anh sai
Tránh xa tôi ra” Cô ấy thấy bạn như vậy liền tránh xa bạn. Nhưng tối hôm đó, cậu ta lại xuất hiện. Cậu ta bịt miệng bạn kéo vào 1 con hẻm nhỏ, cậu ta hôn vào cổ bạn để lại một dấu hôn, thậm chí còn thò tay vào quần áo của bạn.
"Tôi biết địa chỉ của cô ấy, nhưng tôi có một yêu cầu!" Vương Nhược Lan lo lắng nắm lấy tay Hạ Tử Phong, đôi mắt sáng ngời: "Tôi đã tham gia vào một vụ kiện gần đây, tôi muốn anh giúp tôi thoát khỏi vụ kiện. Chỉ cần anh làm được, tôi sẽ giúp anh"
Chương 14. Sau khi xem đoạn video kia, tôi vẫn luôn đối xử với Khương Tự tốt một chút, càng tốt một chút. Thấy Khương Tự hạnh phúc tràn đầy, tôi chợt nghĩ về Khương Lâu còn trong bệnh viện. Khương Tự của năm đó là một anh trai có trách nhiệm, hắn rất cố gắng để
Bạn đã từng nghe nói về "thực phẩm chức năng" - những thứ như ngũ cốc, nước trái cây và bơ thực vật bổ sung dinh dưỡng? Chúng có thể giúp tăng cường sức khỏe tim? Và nếu chúng tốt cho sức khoẻ thì cụ thể loại thực phẩm chức năng nào tốt cho tim mạch và bệnh tim?
Wahrheit Oder Pflicht Fragen Zum Kennenlernen. Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Chương 9Edit Thỏ Nhật ký của Khương TựLần đầu tiên tỏ tình với em, em đang ở phòng tôi chơi sốt thật lâu em mới phản ứng lại, mắt trợn trừng, nói “Cậu có bệnh à!”A a… Đáng yêu chết vung chân đá rớt máy chơi game cầm tay, ấn vai em, đè em ngã nhào xuống đất. Tôi thủ thỉ bên tai em rằng.“Ừm, anh bệnh đấy.”Hơn nữa bệnh rất nặng, không có thuốc chữa...Em bắt đầu trốn không bận tâm mà nhìn em bên ai kia nói cười vui vẻ, chơi bóng rổ nhiệt tình. Mắt em nhìn chằm chằm quả bóng, còn người kia thì nhìn chằm chằm chướng muốn giữ em cho riêng mình, nhốt em trong lồng son; chỉ có tôi mới được làm những việc dâm đãng với em, mặc sức mà vuốt ve, trêu Thiếu Đông, Lương Thiếu Đông, Lương Thiếu Đông…Ý nghĩ này từ thời niên thiếu đã khắc sâu trong tim tôi rồi, cho dù tôi phát điên cũng muốn chiếm hữu em như thế, em bảo tôi làm sao buông tay?Đến nỗi những thằng thèm khát em, tôi có rất nhiều thủ đoạn làm bọn nó biến mất trước mặt Huy hửm?Nó không phải người đầu tiên, cũng không phải kẻ cuối mà Lương Thiếu Đông, khi nào em mới ngoảnh lại nhìn tôi chứ?Chương 10Edit Thỏ“Chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.”Giọng Khương Tự nghẽn lại “Tạm xa… Là ý gì?”“Chúng ta cần thời gian để yên lặng, bình tĩnh rồi nói. Khương Tự, giờ em không muốn cãi nhau với anh.”“Có phải em hối hận rồi không?” Khương Tự đau đớn nhìn tôi, môi bật thành tiếng. “Lương Thiếu Đông, có phải em hối hận khi ở bên anh?”Tôi dằn lòng không nói, tôi sợ mình mở miệng sẽ không kìm được mà mắng hắn ngay. Sợ tôi nóng giận không lựa lời làm tổn thương hắn.“Nói đi, em nói phải hay không… Phải hay không?”“Anh muốn nghe cái gì?” Tôi hít một hơi thật sâu, bình thản nhìn Khương Tự. “Nếu anh muốn nghe ừ’, em có thể n…”“Chát” một tiếng vang ngây ra, hồi lâu mới nhận ra Khương Tự vừa tát tôi một câu nói kia làm tim tôi lạnh lẽo, thì một tát này đủ khiến tôi giá buốt toàn thân. Tôi chật vật đứng im, cảm thấy muốn 18 tuổi thời còn trẻ trâu đánh lộn với du côn, bị đâm một dao vào đùi, máu chảy đầy đất tôi còn chưa Tự à anh đếch phải người đâu!Tôi quay lưng bỏ nghe được phía sau vang lên tiếng kêu trầm khàn, đứt quãng của Khương Tự “Đông Đông… Đông Đông…”Tôi không ngoảnh có thể giết tôi nhưng không thể làm nhục tôi. Lương Thiếu Đông này không hèn như vậy, anh tiếp tục ghét tôi đi!“Đừng bỏ anh… Đông Đông…”Tôi mềm lòng dừng nghe giọng hắn dặn lòng sẽ không quay về, cho dù hắn quỳ xuống tôi cũng không quay về. Tôi phải dạy hắn một bài học, rằng khóc lóc tôi cũng không trở tôi quay đầu thấy Khương Tự ngã trên mặt đất, lặng tôi phản ứng kịp lúc, tôi đã chạy đến bên cạnh hắn rồi. Sắc mặt Khương Tự tái mét, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm ngực đầy đau Sức khỏe kém… Thân thể hắn không tốt… Hắn bị bệnh tim!Ngay lúc tôi không biết làm gì thì Lục Hổ đột nhiên xuất hiện. Y ôm người từ tay tôi đặt nằm trên đất, trầm giọng “Nâng đầu cậu chủ, giữ đầu cậu ấy ngửa ra sau, không được nhúc nhích.”Tôi nghe lời y chỉ dẫn mà đỡ đầu Khương Tự theo bản năng, Lục Hổ sờ mạch hắn, bắt đầu tiến hành ép tim ngoài lồng ngực. Y vừa làm vừa ra lệnh “Gọi tên cậu chủ, gọi đến khi tỉnh dậy mới thôi.”Tôi vội vàng kêu “Khương Tự, Khương Tự…” Tiếng thét sau đó lại hóa thành vợ ơi.’ Trán Lục Hổ đầy mồ hôi, ngay lúc y chuẩn bị hô hấp nhân tạo thì lồng ngực hắn đã phập phồng, sắc mặt cũng dần dần hồng Hổ nhẹ nhàng thở hắt ra, y ngồi bệt trên cũng sợ quá mức, vẫn luôn miệng gọi vợ ơi.’Lục Hổ thản nhiên nói “Đủ rồi, lau nước mắt đi.”Tôi ngẩn người, đưa tay quệt ngang chỉ thấy toàn là nước mắt.“Lên.”Lục Hổ bế Khương Tự lên thật vững chắc, tiếp theo đưa hắn vào bệnh viện.***Tôi túc trực bên mép giường bạn trai. Trong khi đó Lục Hổ ra ra vào vào, gọi hơn mười cuộc. Viện trưởng đích thân đến phòng hỏi thăm tình huống, Lục Hổ không trả lời nên mọi thứ đều do tôi đối sĩ nói cũng may cứu hắn kịp thời nên không gặp nguy hiểm, xem chừng vài giờ sau sẽ tỉnh thôi. Ông ta dặn dò tôi tránh kích động bệnh nhân, giúp người bệnh giữ được tinh thần vui Lục Hổ nghe được lời này còn nhìn tôi hai giây, tôi chợt nhận ra áp lực vô hình vừa giáng giờ sau, Khương Tự nhìn tôi đăm đăm, tay vươn lên muốn chạm vào tôi thì đã bị tôi vội vàng nắm lấy, dịu dàng khuyên lơn “Đừng cử động, còn treo nước biển kìa.”“Đông Đông…”Tôi ừm’ một tiếng, hai mắt trơ ra không biết nói gì.“Đông Đông…” Hắn cứ lẳng lặng nhìn tôi như vậy, nhìn đến cõi lòng tôi quằn quại, nhói đau; sau đó hắn chậm rãi nhắm Hổ đi tới kiểm tra một chút. “Mệt mỏi quá mức nên ngủ rồi. Tựa như những người bệnh tim khác, cậu chủ sẽ có một khoảng thời gian ngắn tỉnh dậy.”“Vậy hắn…” Tôi nóng lòng đợi Lục Hổ nói hết câu.“Không sao đâu, đại khái là nhìn thấy cậu ở đây nên an tâm một chút.” Lục Hổ nhìn đồng hồ rồi bảo tôi. “Cùng tôi đến Khương gia một chuyến đi, thủ trưởng muốn gặp cậu.”Tôi ngây ra một lúc, quay đầu nhìn Khương Tự tái nhợt nằm trên giường. “Được, vậy nhờ anh tìm người chăm sóc hắn cho tốt.”Lục Hổ gật đầu, tôi theo y rời khỏi phòng bệnh. Hai gã đàn ông mặc quân phục đứng trước cửa vừa trông thấy Lục Hổ bước ra thì đồng loạt cúi chào theo nghi thức quân đội. Lục Hổ gật đầu với bọn họ, rồi bọn họ đi vào trong, theo sau là một y này tôi mới yên tâm rời khỏi bệnh viện. Y mở cửa chiếc việt dã lần trước, lái xe đưa tôi đến Khương khoảng nửa giờ, xe tiến vào một tiểu khu. Hai quân cảnh ngăn xe và hướng Lục Hổ chào kiểu quân đội. Sau khi thông tin với bọn họ xong, chúng tôi mới được phép bước với tiểu khu rộng lớn ngoài kia, kiến trúc nơi này chỉ vỏn vẹn bốn tầng, nhà cũng không nhiều lắm, người lại càng thưa. Bãi đậu xe đều là xe quân đội, nhìn sơ có thể thấy được camera. Lúc đi vào trong còn phải băng qua một đoàn đường dài, chạy mấy trăm mét thì có quân cảnh ngăn lại. Tôi xuống xe theo Lục Hổ, đập vào mắt là một rừng cây xanh mướt đứng im lặng giữa thật nhiều gian nhà có cảnh vệ gác tôi có chút bồn chồn, giả như bình tĩnh. Tôi nhìn thẳng vào những gian nhà trông chẳng khác nào nhà ở bình thường vệ lục soát tôi và Lục Hổ thật kỹ, họ tịch thu bóp tiền và điện thoại của tôi, sau đó nghiêng người cho tôi bước được đăng tại phòng ánh đèn sáng loáng, cách trang trí trong nhà tôi cũng không còn tâm trạng để xem. Bởi vì từ khi bước chân vào cửa tôi đã cảm thấy nổi da gà. Cảm giác bị người khác nhìn chằm chặp… Nếu có thể hình dung, tôi cảm thấy mình đang nằm trong tầm ngắm của họng súng, hơn nữa không chỉ một đâu…Tôi quay lưng tìm Lục Hổ, bấy giờ phát hiện người theo sau tôi không phải y mà là một kẻ hoàn toàn xa lạ. Thậm chí tôi còn chẳng biết gã đứng đằng sau tôi bao giờ. Lục Hổ đã đi đâu? Những chuyện này tôi hoàn toàn không để bất giác sởn gai ốc, cứng đờ ngoảnh lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt một ta trông rất lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, tóc lưa thưa, đôi mắt đục màu. Nhưng nét mặt kia lại trầm lặng và nghiêm trang, phút chốc tôi nhận ra ánh mắt ấy như một con dao sắc. Ông ta không tầm thường, cảm giác này khá giống với ấn tượng lần đầu tiên tôi gặp Lục Hổ. Rõ ràng ông ta là một quân nhân, hơn nữa là quân nhân có địa vị cao chót vót, cả đời đã cống hiến công trạng nhiều không kể xiết cho quốc gia.“Con chào ngài.” Tôi hít một hơi, đứng đắn khom người chào ông lão.“Đến đây.”Ông nói chuyện chậm rãi nhưng câu chữ rõ ràng, ngữ khí cũng ôn hòa ngoài dự đoán.“Vâng.” Tôi trở thành bé ngoan, ông nói gì tôi làm nấy, ngoan ngoãn đi sang. Người lạ mặt đằng sau đứng cách tôi ba bước, như bóng với hình. “Ngồi.”Tôi vâng lời ngồi xuống, hai tay đặt ở đầu gối, sống lưng dựng thẳng. Tôi dùng tác phong mình học được từ môn giáo dục quốc phòng mà trưng ra, chỉ sợ bất cẩn một chút, họng súng từ chỗ khuất đã tiễn tôi lên trưởng Khương nói xong lời kia thì im lặng. Ông cúi đầu, tay cầm quyển sách, dường như đọc rất nhập ngồi như trời trồng, không biết ngồi bao lâu mãi khi tôi đã cảm thấy mình sắp thành tượng đá, ông lão rốt cuộc cử động —— lật một tiếp tục làm tượng thủ trưởng Khương lật xong quyển sách, một người phụ nữ trung niên bưng bát vào trong. “Thủ trưởng, mời ông uống thuốc.” Tôi có thể ngửi được mùi thuốc đông y dù cách xa bảy bước, đắng chết trưởng Khương bình thản uống cạn bát thuốc, rốt cuộc nói với tôi câu thứ ba. “Được rồi, cháu về đi.”Tôi ngây ra, đầu óc còn chưa hoạt động tốt. Về nơi đâu?Người đằng sau đến gần hai bước, nói khẽ “Mời.”Tôi thơ thẩn đứng lên, đôi chân tê suýt chút không đứng vững. Bước hai bước sực nhớ tới điều gì, đột nhiên dừng lại và xoay người cúi chào ông lão lần đến lúc lần nữa ngồi vào xe và trông thấy ánh đèn neon quen thuộc, thần kinh tôi mới thôi vậy là xong? Cái gì cũng không nói? Cái gì cũng không làm, cứ như vậy?Tôi chỉ cảm thấy khó mà tưởng từng nghĩ ông ta sẽ làm khó làm dễ, thậm chí châm chọc, chửi mắng mình, hoặc dùng hình tra tấn, uy hiếp, công kích người thân… Nhưng tất cả đều không Hổ đưa tôi về bệnh viện, trước lúc rời xe y đưa tôi một chiếc USB.“Đây là thủ trưởng sai tôi chuyển giao cho cậu. Bên trong là tài liệu mật được thiết lập hiệu ứng tự hủy. Mọi thứ bên trong chỉ có thể xem một lần, xem xong sẽ tự động xóa mất. Xin đừng tiết lộ cho bất cứ ai.”Dứt câu, y nghiêm trang gửi tôi một kiểu chào quân đội, sau đó lái xe đi rồi
Chương 11 Edit Thỏ Quay lại bệnh viện, việc đầu tiên là lên xem Khương Tự thế nào. Hắn còn ngủ, không biết bao giờ tỉnh. Tôi ngồi trong phòng bệnh một chốc vẫn không ngăn được sự tò mò mãnh liệt, vì thế đi tìm một quán cà phê internet, chọn phòng đơn và đóng kín cửa. Tôi khởi động máy sau đó cắm USB vào, đeo cả tai nghe. Chỉ thấy ánh sáng màu xanh phản chiếu từ màn hình tinh thể lỏng, tôi nóng ruột đợi vài giây, máy tính tự động hiện lên một cửa sổ và tự động phát một đoạn video. Ngay từ đầu chỉ có không gian lặng im, u ám; sau đó tôi nghe thấy một ít thanh âm ồn ào, hoảng loạn của trẻ con. “Anh…” “Anh… Em sợ…” Đó là chất giọng đầy nhút nhát và sợ hãi của bé trai mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào. Tôi nhíu mày tiếp tục quan sát, ngay lúc này màn hình sáng lên, nó hiện ra khung cảnh khiến tôi kinh khiếp. Một đám đàn ông… Và một phụ nữ. “Anh, hu hu… Mẹ…” Tiếng đứa trẻ khóc càng thêm lớn dần, nó bị người đàn ông tát vào mặt, theo sau là lời uy hiếp lạnh lẽo. “Còn ồn tao băm mày cho chó ăn.” Hình ảnh dần dần chuyển động, thu vào máy quay là gương mặt khóc thút thít của đứa bé. Tôi gần như muốn đá phăng ghế tựa, tay siết thành đấm, hơi thở cũng nặng nề hơn. Tôi biết đây là video gì, là Khương Tự năm đó bị bắt cóc! Khương Lâu hoảng sợ rụt rè, trên mặt cậu còn vết thương vừa kết vảy. Da dẻ bầm tím và sưng đỏ vì một cái tát tay. Cậu ta dựa vào Khương Tự, so với Khương Tự còn thê thảm hơn nhiều. Thoạt trông Khương Lâu còn cao hơn so với Khương Tự một ít. Khương Tự ôm cậu ta vào lòng, khóc trong im lặng. Tim tôi đau như ngừng thở. Hình ảnh lần nữa di chuyển đến người phụ nữ kia, cũng chính là mẹ của hai đứa bé trai. “Đừng…” Tôi rệu rã tựa vào ghế, thảng thốt nhìn video. Trong tai nghe vang lên tiếng xin tha, kêu cứu; những thứ cưỡng bức và chà đạp, tiếng xác thịt va chạm vang lên bên tai thật rõ ràng… Dạ dày tôi khó chịu, muốn nôn… Đám chó chết kia làm trò trước mặt hai đứa nhỏ, nhục nhã mẹ chúng như thế… Mãi xem, không biết khi nào nước mắt đã rơi đầy mặt. Lúc video kết thúc, tôi đã khóc không thành lời. Tôi tưởng tượng những thứ ngược đãi, vũ nhục, thủ đoạn đê hèn xảy ra với tôi, chắc tôi điên lên mất. Tôi không thể tưởng tượng nổi Khương Tự và Khương Lâu tận mắt chứng kiến những điều này sẽ ra làm sao. Bọn chúng đều là súc sinh, thậm chí ngay cả súc sinh cũng không bằng! Khó trách Khương Lâu phát điên… Khó trách… Khương Tự… Khương Tự của tôi… Video trong máy tính đã tự hủy, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết nào. Nước mắt trên mặt còn chưa lau, USB còn chưa rút thì tôi đã chạy ra khỏi đó. Tôi muốn gặp Khương Tự ngay bây giờ, lập tức. Tôi chạy một đường như điên về bệnh viện, nước mắt đã bị gió thổi khô. Tôi không cảm nhận được bất cứ thứ gì, trong lòng chỉ đau đáu một ý niệm —— tôi muốn gặp anh. Thẳng đến khi chạy tới cửa phòng bệnh, tôi thở hổn hển đứng trước cửa thì đột nhiên không đủ dũng khí để vào. Gặp Khương Tự, tôi sẽ nói gì đây? Tôi còn mặt mũi nào nhìn hắn? Giờ đây hắn nằm ở nơi này chẳng phải vì tôi đó ư? “Thưa cậu, sao cậu không vào trong?” Tôi ngẩn ngơ nhìn y tá kia, môi mấp máy. “Đông Đông… Đông Đông, em đang ở ngoài sao?” “Khương thiếu, xin đừng kích động.” Vì thế tôi đẩy cửa bước vào. Một chân Khương Tự đã giẫm trên sàn nhà, làn da hắn trắng đến chói mắt. Tôi đi tới, đem hắn nhét trở lại ổ chăn, vuốt ve gan bàn chân lạnh lẽo của hắn mà từng cơn nhói đau. “Đông Đông, em đi đâu…” Khương Tự vui mừng nhào đến ôm tôi, đầu tựa lên vai tôi, không muốn xa rời mà cọ cọ. Lòng tôi quặn thắt, ngay cả hốc mắt cũng đỏ hoe. Tôi ôm vai bạn trai, nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng ấy. “Em chẳng đi đâu cả, sau này sẽ ở cạnh anh, có đuổi em cũng không đi.” “Thật chứ? Không lừa anh?” Khương Tự lẩm bẩm. “Anh mặc kệ, giả dối anh cũng tin. Anh mới không đuổi em, anh vừa đuổi thì em đã đi… xa anh rồi.” Dường như sực nhớ đến chuyện cãi nhau nên giọng điệu cũng trở nên chua xót, hắn mím môi, im lặng. “Em không bao giờ như thế nữa.” Tôi thì thào. “Em hứa với anh.” . . Vì tôi làm sao buông bỏ được? *** Khương Tự nằm viện hai hôm, tôi cũng chăm hắn suốt hai hôm. Tuy rằng hắn tự phát bệnh nhưng tôi quá áy náy trong lòng nên toàn bộ tiếc thương đều dành cho hắn. Cơm ngày ba bữa tôi đều tự tay nấu nướng ở nhà, sau đó bỏ vào ngăn giữ nhiệt và mang vào bệnh viện. Ngoài ra tôi còn giúp hắn đánh răng, rửa mặt, đổ nước, bưng trà; mấy chuyện cỏn con tôi đều đích thân làm, không cảm thấy phiền phức. Ngược lại Khương Tự có phần lo sợ, bất an. Hắn không muốn tôi đến nhanh, đi vội. Mỗi lần tôi hỏi còn muốn gì không hắn liên tục lắc đầu, sau đó kéo tôi lên giường và gối đầu lên ngực tôi xem TV. Lục Hổ đến gọi hai người kia rời khỏi. Lúc sắp họ đi thì tôi đem chân bạn trai đặt lên bụng mình cho ấm nên không thể xuống giường tiễn đưa. Tôi chỉ nói các anh vất vả rồi’, bọn họ nhìn thẳng mà đáp không vất vả’ sau đó rời đi, ngay cả bọn họ tên gì tôi cũng không biết. Bấy giờ Khương Tự hỏi “Khi nào chúng ta về nhà?” “Bác sĩ nói hết bình này là được.” Tôi hôn hôn trán hắn. “Về rồi em sẽ nấu món ngon, anh muốn ăn gì?” Khương Tự cười tươi “Em nấu gì anh cũng thích.” Tôi vuốt tóc bạn trai “Mai em ghé ký túc xá dọn đồ, về ở với anh.” Khương Tự lồm cồm bò dậy từ người tôi, đôi mắt sáng ngời nhìn tôi như thế. Hắn vui sướng ôm cổ tôi và hôn như một đứa trẻ. Hắn hôn đến nước bọt giăng đầy nhưng tôi cũng không chê hắn nghịch, càng dung túng hắn thêm. Hai ngày nay được tôi chăm sóc nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều, không biết có phải tôi ảo giác hay không mà tính cách Khương Tự cũng trở nên hoạt bát. Tuy nhiên, tính cách biến đổi tạo cho tôi cảm giác bất thường? “Đông Đông, anh chờ không kịp, hôm nay mình thu gom đồ đạc được không em?” Tôi đáp “Không vội…” “Anh muốn ngay đêm nay!” Biểu cảm Khương Tự đột nhiên trầm xuống, vừa dứt câu hắn lại sững ra, sắc mặt cũng nhu hòa trở lại. Hắn nhìn tôi van nài. “Đông Đông, anh chẳng muốn xa em, anh phải cùng em ngủ…” Tôi cạn lời, thở dài một tiếng “Ừ ừ, anh thích thì được thôi.” Khương Tự ngừng một chút, hoang mang “Em không thích thì nói… Mình bàn bạc lại…” Khương Tự sắp khóc rồi, có lẽ là do tiếng thở dài hoặc biểu cảm mỏi mệt của tôi đã làm hắn sợ. Tôi day dứt vô biên, khẽ ôm lấy hắn. “Em cũng muốn ở bên anh mà, đêm nay em ôm anh ngủ, chịu không? Anh… Anh đừng sợ.” Khương Tự nhẹ nhàng ừ’ một tiếng, lặng thinh. Một lát sau tôi phát hiện hắn ngủ rồi. Tôi đặt hắn nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận. Gần đây vợ tôi thích ngủ lắm, hơn nữa ngủ rất sâu, dù rằng trước kia một cử động thôi đủ làm hắn choàng tỉnh. Tôi hé môi, nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm trước. Bên kia đầu dây Lục Hổ bình thản trần thuật với tôi “Chúng tôi nghi ngờ… bệnh tâm thần phân liệt của Khương Tự lần nữa tái phát.” Chương 12
Edit ThỏHồ lô cái đầu nó!Vừa nhớ tới biểu cảm của Khương Tự lúc nãy…Hận chết tôi!!!!Đêm đó tôi bèn lên diễn đàn, chuẩn bị hắt máu chó đầy đầu thằng khốn Hàng dài hai mét ba, kết quả tìm hoài cũng không thấy topic của mình, xem ra đã bị quản trị viên xóa. Vừa chuẩn bị lập topic mới để chửi nó thì đã thấy một topic màu đỏ nằm ở đầu trang, hơn hai trăm phản hồi đều chửi chung một đề chính là — Hai mét ba, tôi với thím có thù gì sao, giữa gay và gay thứ cơ bản nhất đó chính là tin tưởng!Lại nhìn chủ thớt, Vũ Lạc Tâm ra không chỉ mình tôi muốn bình luận từ đầu tới đuôi, xem ra Hàng dài hai mét ba lừa bịp người khác quá nhiều, toàn bộ phản hồi đều tràn đầy oán khí; hai trăm lời lẽ trong đó đã bộc lộ sự bé cái lầm của toàn thể cư dân ngồi xuống thong dong nuốt nước bọt, thưởng thức những câu chửi bới thanh lịch vô vàn, cảm nhận sâu sắc diện tích lãnh thổ quốc gia được mở mang, ngôn ngữ uyên thâm phong phú, tôi ngồi đọc đến sảng khoái toàn ha, thằng gây tội phải nhận tội!Hàng dài hai mét ba Tôi đệch!!! Không liên quan đến tôi!! Mẹ nó sao tôi biết nội dung bị đổi thành bé Hồ Lô chớ! Tôi là cái loại này người sao! Thiệt oan uổng mà!!!Tôi nhất thời hưng phấn, chửi chết nó đi, thằng âm binh còn dám lòi mặt ra đính chính! Mặc kệ mày vô tình hay cố ý, ông đây chửi trước nói sau! Vì thế tôi nhanh tay sao chép một loạt bình luận mắng hay như hát kia, dội bom lần nữa. Thích thật!Ngay sau đó những bình luận khác ùn ùn kéo tới, cũng mắng thanh niên Hàng dài hai mét ba y như tôi, thậm chí còn phản hồi bên dưới bình luận tôi nữa kìa. Ngoài ra còn có một loạt đội ngũ trông khá là hoành tráng hưởng ứng chửi theo khiến tôi vui như Tết. Để gã bị tàn sát’ thảm thương như vậy, ông đây thôi không thèm tính toán, vì làm đàn ông phải biết bao dưng bị một chiếc vớ thối ném vào đầu, tôi liền ngẩng lên mắng “Lý Minh, mày có bệnh à? Bệnh thì uống thuốc, không bệnh xéo đi, đừng làm phiền tao nữa!”“Nhìn mày cười như thằng đần, không chọc mày tao không vui.” Lý Minh dùng vẻ mặt băn khoăn nhìn tôi. “Thiếu Đông, tao có chuyện này luôn muốn nói…”“Nói đê.” Tôi vừa lướt xem bình luận vừa hả hê khi Hàng dài hai mét ba bị úp sọt hội đồng.“Ừ thì… Tao cảm thấy Khương Tự có hơi kỳ quái thôi.” Lý Minh ngập ngừng giây lát. “Hơi khó nghe tí là tao thấy nó không được bình thường.”Tôi rốt cuộc không quan tâm chuyện trên diễn đàn nữa, ngẩng mặt nhìn Lý Minh, khó chịu hỏi nó “Lý Minh mày có ý gì đây, vợ tao quái chỗ nào, không bình thường chỗ nào; có phải mày có thành kiến với vợ tao không? Rõ là mày không kỳ thị, lúc hắn theo đuổi tao mày cũng nói vậy mà. Giờ thế này muốn không ăn cơm chung với tụi tao hả?”Tôi thẳng tính, nhưng Lý Minh còn thẳng tính hơn tôi. Cũng không biết tôi nói câu nào chọc nó nổi đóa. “Lương Thiếu Đông con mẹ mày có lương tâm không vậy, tao kỳ thị đồng tính mà tao còn ở đây à? Tao đã sớm xin chuyển phòng như hai thằng lão tam, lão tứ! Nếu không xem mày là anh em tao chẳng thèm ăn bữa cơm đó đâu! Nếu không tận mắt nhìn thấy tao cũng chẳng ý kiến làm chi, đệch mẹ!”Tôi thộn ra không Minh châm thuốc rít vài hơi, chờ tôi mở và tôi là bạn cùng phòng hai năm, tôi cũng hiểu nó chứ, không vô duyên vô cớ mà phán vậy đâu. Nhưng tôi cũng không chấp nhận được Khương Tự bị bạn thân mình nói thế, bởi vậy tôi chỉ bảo là “Mày nói rõ ràng xem.”Lý Minh lúc này mới kể “Bữa đó tao dắt cô em học ngoại ngữ khóa dưới vào nhà nghỉ mây mưa, làm xong tao mới đứng ngoài hẻm hút thuốc cho tỉnh rượu thì thấy Khương Tự, vợ mày—” Nó nhả ra một vòng khói. “Cầm dao, đâm người.”Khương Tự, vợ tôi, cầm dao, đâm người?Tôi tưởng tượng nửa ngày cũng không tưởng tượng biết thân thể vợ tôi không tốt, đâm hay không đâm là một chuyện, nhưng một Khương Tự ngoại trừ trên giường có hơi thô bạo ra thì ngày thường bên cạnh tôi thẹn thùng khác gì cô em nhỏ, vì vậy ngắt lời nó ngay “Không thể nào! Mày uống say nên nhìn lầm đó. Vợ tao sẽ không đi đánh nhau.”“Ờ thì không.” Lý Minh cười mỉa mai. “Hắn là ai? Muốn đâm dao tự khắc có kẻ giữ cho hắn, mày cho rằng chuyện gì hắn cũng tự tay làm?”Tôi nghe xong sắc mặt càng dị, ngay cả quần lót Khương Tự cũng tự tay giặt cho, chuyện gì của tôi hắn không tự tay làm, còn chưa đút cơm tôi ăn thôi. Trời, càng nghĩ càng thấy mắc cỡ… Hình như da mặt tôi còn chưa đủ dày sao!“Đệch, mày có nghe tao nói hay không.” Lý Minh bất đắc dĩ liếc tôi. “Mày nhớ lúc Khương Tự tán mày có thằng Bàng Huy khoa thể thao tán cùng lượt đấy.”Tại sao tôi không nhớ gì nhỉ? Nếu chẳng nhờ Lý Minh nhắc, tôi nào biết sức hấp dẫn tôi lớn như vậy. Tôi được hai thằng đực rựa thèm thuồng, mà tôi sống chết cũng không đồng ý. Bọn họ ầm ĩ rối tung hết cả, nhưng sau đó tôi lại cùng Khương Tự bên nhau. Kể từ dạo kia cũng không thấy Bàng Huy lăng xăng trước mặt, tôi còn tưởng cậu ta biết thân biết phận nên rút lui rồi.“Người Khương Tự đâm chính là Bàng Huy.”Tôi suy xét, nhướng mày “Ý mày là Khương Tự vì trả thù tình địch nên đâm cậu ta?”Lý Minh “Không chỉ thế, có lẽ mày không nhận ra nhưng đôi khi cái cách mà hắn nhìn mày… Haiz, tao cũng không biết nói sao, nhớ ngày xưa nhiều nữ sinh muốn làm bạn gái mày nhiêu vô kể, thư tình trên Wechat đầy ắp một thời. Giờ thì sao? Có nhỏ nào mến mộ mày đâu, mày không nghĩ ra nguyên nhân hả?”Tôi cảm thấy bạn mình có thuyết âm mưu, tôi trong mồm nó như kẻ lăng nhăng, đa tình; nhưng tôi chính là thanh niên nghiêm túc!Lý Minh dụi thuốc, đoạn thở dài bảo “Tao nói bấy nhiêu, dài dòng lại trở mặt với mày. Tao rảnh vậy đấy, mày xem như tao chưa nói gì đi.”Tôi đến gần Lý hổ là anh em cột chèo, thông não xong xuôi còn không để ý thế nào được, còn bảo sợ cạch mặt nhau, đệch!Đúng là sự hiểu biết của tôi dành cho Khương Tự không nhiều lắm, nhưng không phải chuyện gì hắn cũng kể hết cho tôi, ngay cả việc cha mẹ tôi qua đời tôi cũng chưa từng kể với hắn. Mỗi người đều có không gian riêng, chừa chút riêng tư mới có thể bên nhau lâu dài này cho dù thằng Hàng dài hai mét ba bị bạo cúc tôi cũng không hứng thú, tôi tắt máy, lên giường nằm thộn đó tôi mơ một giấc mơ, mơ về khoảng thời gian Khương Tự đang còn theo đuổi. Khi đó tôi rất khờ, thân là trai thẳng, tuy rằng hiểu biết về đồng tính nhưng ai ngờ Khương Tự là đồng tính nam, hơn nữa bẻ cong tôi mới ác. Tôi từng cho rằng mình thật phong cách, đẹp trai, đàn em rất thần tượng tôi, mỗi ngày theo đuôi tôi nịnh nọt, thật có không khí của đại học mà! Ai ngờ hắn bẻ tôi luôn!Kết quả…Cúc hoa héo tàn, vương vãi đáng thương; tất cả đều là nước mắt, câm lặng…Có một lần, hắn nói “Đông Đông…”Tôi vừa giao tranh vừa hỏi “Làm sao?”“Anh có nhà, có xe…”“Người cao, chân dài…”“Tính tình cũng tốt…”“…Cho nên?”“Anh có thể làm vợ em không?”Tôi nghe xong trượt tay, nhân vật trong game cũng bị đối phương tung đòn bạo kích, lên đường.
Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi Tác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân Thể loại Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HE Số chương 37 Lần này là một bộ đam đậm chất "kiều" nhé. Như cái tên gọi, anh công bị bệnh kiều. Mà bệnh kiều ở đây có thể hiểu là yandere đó, chính là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác.. Mà mình lại khá thích motip này, không biết có gu giống mình không ta? Về câu truyện, bắt đầu từ khi Khương Tự tức bạn công á bẻ cong được Lương Thiếu Đông của chúng ta. Mở đầu truyện thực sự cũng không ấn tượng lắm. Ban đầu mình đọc truyện này, mình cũng không ôm tâm lý là truyện hay vô cùng hay gì cả. Nhưng về sau thì cốt truyện diễn biến khiến mình cũng không ngờ được, rối não luôn ấy. Yêu đương với một cậu bạn trai mắc bệnh kiều là thể loại gì? Chính là kiểu giấy trước anh ấy làm nũng với bạn, giây sau liền lên cơn điên "Thân ái, đút anh đi!" "Đệch, anh bị cụt tay à!" "Đút! Anh!" "..." Nó bệnh hoạn kiểu vậy đó. Về nhân vật Khương Tự hay là Khương Lâu. Tại sao mình chú thích thêm ấy, khó nói lắm. Thực sự đọc xong rồi mình vẫn không hiểu lắm Khương Tự với Khương Lâu gì cả. Nhưng mình sẽ không lí giải, vì thế sẽ spoil mất. Nhân vật này có một đặc điểm là mắc bệnh kiều nghiêm trọng. Nghe chừng rất đáng sợ, nhưng đó là hệ quả của một tình yêu điên cuồng, cũng là hệ quả của màn tra tấn và bị bắt cóc lúc nhỏ. Chứng kiến người mẹ của mình bị tra tấn, bị làm nhục, rồi cùng người em trai của mình cũng bị tra tấn. Thử hỏi một thằng nhóc chỉ vài tuổi đầu có thể chịu được sao? Mẹ mất, em trai bị tâm thần không thể chữa khỏi, chính mình cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh từ thời xưa ấy. Cộng thêm căn bệnh tim của anh ấy, cuối cùng chỉ thốt được một câu "tội nghiệp". Nhưng con người này mặc dù mắc bệnh như vậy, vẫn vì Đông Đông mà nghe lời. Khương Tự không sợ gì cả, chỉ sợ mất đi Lương Thiếu Đông, bởi với anh ấy, có Lương Thiếu Đông chính là sống, mà chết cũng phải kéo Đông Đông chết cùng. "Tôi mơ thấy lúc hai đứa đang hôn nhau quấn quýt, đột nhiên Khương Tự rút ra một con dao và đâm tôi. Tôi sợ hãi nhìn hắn, chết không nhắm mắt. Trước khi chết tôi thều thào hỏi" Tại sao.. " Khương Tự lộ ra nụ cười dịu dàng, rút dao khỏi người tôi. Sau đó hắn nắm tay tôi, cầm dao nhắm vào trái tim hắn, không chút do dự mà đâm thủng. " Như vậy chúng ta mới vĩnh viễn ở bên nhau.. " Lời còn chưa dứt câu, nhanh như chớp không gian lại thay đổi. Tôi bị Khương Tự trói tay chân giam giữ trên giường, Khương Tự vừa khóc vừa đâm tôi, nước mắt tí tách rơi trên ngực áo. Tôi nghiến răng" Anh mẹ nó.. Làm trò gì vậy.. " Khương Tự nghẹn giọng trả lời" Không cho em và nó ở bên nhau! " Tôi trợn mắt cố dằn cơn xúc động, trong miệng gào to" Không ở với nó thì thôi, em ở với anh, được chưa hả.. " " Thật sao? " " Thật mà. " Giây tiếp theo, biểu cảm hắn trở nên méo mó" Em.. gạt.. anh! " Sau đó, tôi lại bị hắn giết." Đến cả khi nằm liệt giường trong bệnh viện, không tỉnh dậy được nhưng có lẽ chấp niệm lớn quá, ám luôn vào giấc mơ của Đông Đông, thực hiện đi thực hiện lại màn giết Đông Đông rồi tự sát. Đọc xong vừa muốn khóc vừa muốn cười. Về Đông Đông, mình luôn cảm thấy Đông Đông có một khí chất khác hẳn, kiểu chín chắn hơn rất nhiều ấy. Cái cách Đông Đông đối xử với Khương Tự hay cách Đông Đông yêu Khương Tự cũng vậy, tràn ngập bao dung và vị tha. Chứ mình tin nếu không phải Đông Đông mà là một người khác chắc sẽ điên vì bệnh kiều của người yêu mất. "Cứu" lấy Khương Tự là Đông Đông. Yêu Khương Tự thật sự cũng là Đông Đông nốt. Ở Đông Đông, cậu đã thương yêu và chở che, bao dung cho Khương Tự đến dường nào. Đông Đông luôn thỏa hiệp, luôn đồng ý với những yêu cầu dù cho là phi lý nhất của Khương Tự. Thậm chí, đến cả việc thay tim cho Khương Tự, cậu cũng đồng ý không do dự. "Nếu cần phải có một kẻ nguyện trả giá vì anh, em hi vọng kẻ đó không phải là Khương Lâu hay là bất cứ ai trên đời này, mà là em – người yêu anh nhất. Một ngày nọ, tim em đập trong lồng ngực anh, có phải anh sẽ nghe thấy âm thanh 'đông, đông' trìu mến, và đó cũng là lời âu yếm vĩnh hằng từ người anh hoài thương nhớ, phải không anh? Bởi vì tim em, chỉ có thể vì anh mà rộn rã." Ngoài hai nhân vật chính ra, mình cũng khá thích Lục Hổ. Là một vệ sĩ bên cạnh Khương Lâu nhưng luôn nghĩ đến anh ấy, luôn đặt an toàn và lợi ích của Khương Lâu lên hàng đầu, lại không mang một chút tạp niệm nào với Khương Lâu. Kể cả khi hai người xích mích, cũng là Lục Hổ giúp Đông Đông giải quyết vấn đề. Thực sự thích anh vệ sĩ này lắm Nhìn chung, xuyên suốt truyện là một cái màn có thể nói là u ám. Mang một chút bức bối đến cho mọi người. Nhưng là truyện về người bị bệnh kiều mà, khó chịu cũng đúng thôi. Mình mong mọi người có thể một lần đọc truyện, vừa để tìm hiểu về quá khứ của nhân vật, cũng như những cái rối não mà truyện này mang lại. Cái phần quá khứ và kiếp trước của hai anh em nhà họ Khương này khiến mình load không nổi. Thành ra mơ mơ màng màng. Ai đọc rồi thì giúp mình giải thích với nhé. Mình cảm ơn. Reviewer Tố Du Chi land of oblivion review truyện đam mỹ
Edit ThỏAnh trai tên Khương Tự, em trai tên Khương Lâu, đó là tên của bọn trước, Đông Đông và Khương Tự ở bên này, sau khi bị bắt cóc trở về, Khương Lâu nói dối mình là Khương Tự. Bởi vì Khương Tự thật sự đã bị chấn thương tâm lý, cậu ta không biết chính mình là ai, cho nên những người khác không thể tưởng tượng được Khương Lâu sẽ làm ra những chuyện ghê gớm này. Sau đó Khương Lâu tìm mọi cách đưa Khương Tự đến viện điều dưỡng, còn mình đánh tráo thân phận để đi tìm và theo đuổi Đông Đông, cứ thế bọn họ ở bên này là hồi ức kiếp trước của Lương Thiếu Đông, cậu thiếu niên gầy gò trong phòng là Khương Lâu tức Khương Tự mạo danh suốt từ đầu truyện đến giờ. Mạch truyện từ chương 1 đến giờ là Lương Thiếu Đông thụ x Khương Tự mạo danh công, chàng trai bệnh tim vặn vẹo thích làm nũng, thủy chung 1×1; Lương Thiếu Đông không tình tay ba hay dây dưa gì với nhân vật phụ anh trai người từng là người yêu của mình ở kiếp trước kia. Cả làng yên tâm nhé, vì trọng sinh là tiểu tiết mà thôi vì nó được kể lại thông qua vài ba chương chứ không phải chính truyện!Và, vết cắn trên vai Lương Thiếu Đông chính là công quân của chúng ta cắn, không phải anh trai kiếp trước kia. Tự nhi muốn đánh dấu chủ quyền từ lúc nhỏ nên cố tình cắn Đông Đông thật sâu cho in vào da thịt luôn> Lớn lên vẫn cố tình cắn tiếp để nhắc nhở rằng Đông Đông là của nhận ra mình đang đứng ở một gian phòng xa này rất rộng, từ nội thất tinh tế đến giấy dán tường màu sắc dễ chịu, có thể cho thấy chủ nhân của căn phòng rất nhã nhặn. Giường và bàn ghế được làm từ gỗ được điêu khắc mang lại cảm giác ấm áp cho người xem, cửa sổ mở toang đón nắng vào phòng. Ngoài hiên gió mát đong đưa làm bức rèm màu xanh lam bay bàn có một người đang gục đầu. Hắn mặc quần dài và áo phông, tấm lưng cong tạo thành một đường cung rất đẹp. Bởi vì quá gầy nên nhìn hơi mỏng thắc mắc hắn đang làm thể theo suy nghĩ của tôi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn chợt vang lên “Tôi có thể vào chứ?”Bóng lưng kia đột ngột nhổm dậy, hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn, xoay người nhìn cánh cửa vẫn luôn đóng, khi đó gương mặt hắn đã hoàn toàn rơi vào tầm mắt khiếp sợ vô cùng, bởi vì hắn và Khương Tự của tôi giống nhau như đúc… Nhưng lại hoàn toàn không giống nhau. Tóc hắn quá dài, dường như che khuất bên mắt phải, gương mặt tái nhợt, hanh hao, đôi con ngươi hiện lên tơ máu. Hắn thật sự quá gầy, gầy đến mức trơ xương. Tôi nén thở mà nhìn hắn, nhất thời tôi không thể phân biệt được kia là Khương Tự hay là Khương Lâu, rốt cuộc tôi đã gặp phải khó khăn trong việc phân biệt hình dáng của hai anh em nhà mở, tôi trông thấy một kẻ có ngoại hình giống y đúc tôi bước tới… Sẽ tạm gọi là Lương Thiếu Thiếu Đông rạng rỡ tươi cười xuất hiện — lần đầu tiên tôi quan sát bản thân ở góc độ này, điều đó tôi có phần kinh ngạc. Thì ra đối với người khác, tôi là thế này sao? So với tự nhìn mình trong gương quả thật không giống lắm.“Làm gì đó?” Lương Thiếu Đông Tự không trả lời.“Vì sao im lặng? Rõ ràng hôm qua còn nói cơ mà.”Lương Thiếu Đông có chút bất mãn, nó tiến lên vài bước, tôi theo bản năng lùi về sau… Tôi phát hiện nó xuyên qua người tôi dễ như trở bàn tay, tôi cúi đầu nhìn thân thể gần như trong suốt của mình, chợt bừng tỉnh… Thì ra tôi đang nằm mộng. Và tình huống này là cảnh trong mơ?“Đây là gì thế?” Lương Thiếu Đông cầm lấy mảnh giấy trên bàn, hứng thú nhìn một chút rồi bình luận “Tuy vẽ bố cục người chưa cân xứng nhưng mới học cũng khá rồi, đây là ai? Anh cậu hửm?”Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ. Anh hắn ư? Khương Tự là anh, tôi đương nhiên biết. Nói cách khác, người gầy gò ít nói này — là Khương Lâu? Khương Lâu mấp máy môi không nói, hắn hơi cúi đầu, tóc mái che khuất ánh nhìn và biểu cảm. Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy hắn thì thào hai nói Là Thiếu Đông không rõ lắm, chỉ ghì lấy vai hắn mà lải nhải “Tại sao không vẽ cậu vào? Chúng ta là người một nhà, tôi đã nói em của Khương Tự cũng là em của tôi, cậu phải xem tôi là anh đi chứ. À không, anh vợ cũng được… Nghe hơi xoắn, thôi cứ gọi là anh đi ha ha… Tuy rằng bố cục chưa cân xứng nhưng cũng là tấm lòng của cậu, tôi sẽ nhận nó. Cố lên nhé, Khương Lâu.”Sau đó, tôi nhìn chằm chặp vào biểu cảm của Khương Lâu. Vẻ mặt này, ánh mắt này, mỗi khi bất an sẽ rũ mi và cào nhẹ ngón tay —— hắn, rõ ràng chính là Khương Tự mà tôi biết. Những động tác trong lúc lơ đãng hoàn toàn giống nhau, cho dù ngoại hình của hắn thay đổi rất nhiều tôi cũng không nhầm cảm thấy choáng Lâu? Tại sao lại là Khương Lâu? Hắn rốt cuộc là ai? Rõ ràng hắn là Khương Tự!Có lẽ trong mơ nên tình huống khác với bên ngoài, do đó có việc thay đổi tên? Nhưng dù hắn gọi là gì, hắn vẫn là Khương Tự mà tôi biết…Ngay lúc đó, một người khác đã xuất hiện. Cậu ta mỉm cười ôm lấy tôi từ đằng sau, cười hỏi “Hai người làm gì đó, sao không xuống lầu ăn cơm, ông nội còn đang chờ kìa.”Tôi im lặng mà nhìn Khương Tự kia, rõ ràng là hai anh em song sinh nhưng vẫn nhìn ra điểm khác biệt. Một Khương Tự vốn được tôi cưng chiều, che chở lại trở thành Khương Lâu lầm lũi, kiệm lời; còn một Khương Tự lạ lẫm kia thì vô cùng vui vẻ, sáng lạn. Quả thật trong trí nhớ của tôi, ấn tượng về hai người đã hoàn toàn đảo nữa tôi nhìn về Khương Lâu đang ảm đạm, ánh mắt hắn trước sau như một chỉ nhìn về phía tôi, hoàn toàn làm lơ anh trai của hắn. Trong mắt hắn chỉ có tôi duy nhất, cũng chỉ nguyện ý nhìn tôi mà cảm thấy… rất như tôi hiểu ra điều gì rồi. Hóa ra đây không phải mộng —— đó là một đoạn ký ức xa xăm đổ về từ kiếp trước. Hóa ra mọi thứ mà Khương Lâu’ ở viện điều dưỡng nói với tôi đều là sự thật. Cậu ta không lừa tôi, nhưng dù cả kiếp trước hay kiếp này đối với hai anh em bọn họ mà nói, vẫn là hai kẻ hoàn toàn bất dĩ tôi rơi vào hỗn loạn là vì tên của họ bị tráo đổi. Lòng tôi vẫn luôn tâm niệm một gã trai ưa làm nũng lẫn dục vọng ham muốn chiếm hữu điên cuồng là Khương Tự đấy thôi – và rốt cuộc hắn, kiếp trước tên là Khương Lâu. Còn kẻ đáng thương vẫn sống mười mấy năm qua trong viện tâm thần, tên Khương thay đổi dường như không chỉ còn thay đổi người yêu tôi rồi.****Tựa như xem phim, tôi của kiếp này trông thấy tôi của kiếp thực tôi so với hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là từ nhỏ sống ở nông thôn, thời thiếu niên cha mẹ qua đời, chỉ ngoại trừ điều trước tôi cũng cứu một cậu bé trong nước. Cậu bé lầm lũi ít lời, sống như tự kỷ. Nhiều lần tôi muốn đưa nó đến cục cảnh sát nhưng nó rất cảnh giác tôi, chưa bao giờ chịu theo tôi ra trấn nhỏ. Khi đó tôi cũng không biết thân phận nó, càng không biết vì sao nó kỳ thị với thế giới bên vừa chăm sóc mẹ lâm bệnh nặng, vừa phải để mắt đến thằng oắt không rõ lai lịch. Tôi sợ lúc tôi lơ là nó sẽ đi tự sát, thậm chí tôi cũng từng cảm thấy rất mệt mỏi. Áp lực đè nặng lên tôi, vì mỗi lần trở về nhà xung quanh đều lặng im đến đáng vận mệnh cũng không có gì đổi thay, mẹ tôi vẫn qua đời, sau đó cha tôi cũng đi chìm trong đớn đau và khổ sở, bệnh nặng thập tử nhất sinh, suốt ngày chỉ nằm đờ đẫn trên giường, cuộc sống hoàn toàn dựa vào thím và Tiểu Mai chăm tôi bệnh hôn mê không rõ thì thằng nhóc kia lại trở nên thông suốt. Nó ngồi ở mép giường chăm tôi, mỗi lần tôi tỉnh dậy đều thấy đôi con ngươi trong veo của nó nhìn tôi như tháng sau tôi khỏi bệnh rồi, mà bệnh trạng của nó dường như chuyển biến tốt hơn, đã bắt đầu nói đầu tiên nó nói chính là “Đông Đông.”Tôi lặng thinh thật lâu, nước mắt bất giác tuôn dài, bỗng dưng khóc tên ấy, chỉ cha mẹ mới có thể gọi đó vài thứ đã thay đổi. Mất đi cha mẹ, tôi dần dần đón nhận thằng nhóc này; chẳng những cho nó cái tên mà còn xem nó như người thân của mình. Tôi quan tâm nó, che chở nó, hết thảy dịu dàng đều dành cho nó mà mừng chính là bệnh tình nó cũng chuyển biến tốt đẹp, nó nói chuyện ngày càng nhiều hơn, đôi khi sẽ mỉm cười với tôi, hơn nữa bám theo tôi sát gót… Mà ngay lúc tôi không chú ý, dường như tình cảm đôi bên đã nảy sinh đến mức không thể chuyển tôi cùng nhau trải qua những chuyện vui vẻ, khổ sở, xúc động, đắng cay…Mà thân thể tôi lúc này trong suốt, cứ thế phiêu đãng giữa không trung; tôi đứng ở ngoài nhìn vào tôi’ và nó thổ lộ nhau, hôn môi nhau, đối xử nhau chân thành.“Khương Tự à, tôi yêu cậu…”…Không, tôi chẳng muốn nhìn tiếp nữa. Dù đây là tôi của kiếp trước, dù đây là dối gian hay chân thật đều không phải chuyện của mình. Người đó không phải tôi, mà cậu trai kia càng không phải Khương Tự mà tôi vận mệnh tựa như bùa chú, có một sức ép vô hình nào đó buộc tôi phải tiếp tục trải trạng của Khương Tự dần khá hơn, cậu ta dần nhớ hết mọi thứ. Vì thế theo lẽ tự nhiên, sau khi tôi thi đại học xong – vào thời điểm nghỉ hè, Khương Tự đã đưa tôi về gặp ông nội. Ông lão thấy Khương Tự bình an trở về thì vui mừng rơi lệ, cho nên đối với việc chúng tôi ở bên nhau, ông không phản đối hay đồng ý, chỉ im lặng quan sát mà đó tôi gặp được em trai sinh đôi của Khương Tự, hắn là Khương Lâu.“Vợ này, cậu yên tâm nhé, em của cậu cũng là em của tôi.” Bằng một cách nuông chiều,tôi đã nói với Khương Tự như đứng bên ngoài nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra, tôi thấy kiếp trước của mình đã đối xử rất dịu dàng với Khương Lâu, từng chút từng chút mà giúp Khương Lâu mở lòng. Tôi thấy Khương Lâu dần giống với anh hắn, chậm rãi chìm đắm trong tình yêu, kế tiếp là giãy dụa, khổ đau, ghen ghét… và oán hận điên nhìn Khương Lâu vẽ chân dung tôi và hắn trên giấy trắng, rồi hắn xé tan tành, lại vẽ, lại xé, cứ thế không ngừng lặp lại… Gian phòng của hắn vẫn luôn ảm đạm thiếu ánh đèn, hắn đứng nơi cửa sổ chẳng khác nào một bức tượng. Khương Lâu thật hèn mọn và khát khao, tham lam nhìn chằm chặp vào hai người ôm nhau trên bãi cỏ, chợt hắn đau đớn ôm lấy con mắt hắn vẫn nhìn về người ấy, nhưng chỉ có thể lẩm bẩm một mình. Hắn dùng thứ thanh âm chỉ hắn mới có thể nghe thấy và không ngừng gọi tên người ấy.“Đông Đông…”Ngoài hiên, hai gã trai đang hôn môi ngọt cuộc Khương Lâu điên mất, hắn không khống chế được bản thân mà ngồi sụp xuống, nước mắt rơi trên sàn nhà ướt để em xem nữa, van anh…Tôi thấy bóng dáng của hắn mà lòng đau quặn thắt, chỉ biết nói trăm ngàn lần câu xin lỗi trong lỗi anh, đó chẳng phải em đâu, xin lỗi… Anh đừng khóc… Em ở đây, em ở đây mà…Em xin lỗi…Khương Tự nhanh chóng phát hiện sự bất thường của Khương Lâu, chắc hẳn là anh em sinh đôi nên tâm lý rất nhạy cảm, cậu ta nhận ra Khương Lâu đối với tôi có ý chuyện này mà Khương Tự rơi vào lo âu, ghen tỵ, cậu ta bắt đầu cố ý cản trở tôi đến gặp Khương Lâu. Mà cách Khương Lâu phản kháng kịch liệt nhất chính là —— hắn dụ dỗ ứng của tôi chỉ có khiếp sợ và phẫn nộ.“Vì sao cậu làm như thế? Tôi chỉ xem cậu là em trai mà thôi, cậu vĩnh viễn không thể thay thế Khương Tự.”Còn Khương Tự càng thêm tức tối.“Không ai có thể cướp đi cậu ấy, Lương Thiếu Đông là của tôi.” Khương Tự nói xong những lời này với Khương Lâu thì ngày hôm sau đã lặng lẽ đưa tôi rời khỏi căn nhà phía Khương Lâu, sau khi hay được tin này, bệnh tim của hắn đã đột ngột bộc phát, phải nhập viện ở phòng hồi sức đặc việc kế tiếp càng đơn giản trong một vụ tai nạn giao lúc hai xe tông vào nhau, tôi đã ôm chặt Khương Tự vào cũ đến đây là hết, thậm chí tôi chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Khương Tự, cũng không hề biết giây tiếp theo tôi rốt cuộc tỉnh lại trong cơn ác mộng thật dài. Gương mặt tôi tràn đầy nước chỉ nguyện mình chưa từng nằm chỉ muốn ở bên cạnh anh, vì thế em nguyện trả giá và đánh sợ hèn mọn, chẳng sợ đánh mất họ tên.
bạn trai bệnh kiều của tôi