ngày mai vẫn còn yêu em
Tên gốc: Ngày mai còn sẽ ái ngươi Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hào môn thế gia, nghiệp giới tinh anh, gương vỡ lại lành, yêu sâu sắc, HE. Dịch: Anh Đào Beta: Cá nhỏ Tình trạng bản gốc: Hoàn 75 chương + 20 phiên ngoại. Nhân vật: Diệp Tây Thành, Bùi Ninh. Văn án Nhiều năm sau đó, Diệp Tây Thành tham gia một talk
Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em - (Chương 23) - Tác giả Mộng Tiêu Nhị Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Tên gốc: Ngày mai còn sẽ ái ngươi. Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hào môn thế gia, nghiệp giới tinh anh, gương vỡ lại lành, yêu sâu sắc, HE. Dịch: Anh Đào. Beta: Cá nhỏ. Tình trạng bản gốc: Hoàn 75 chương + 20 phiên ngoại. Nhân vật: Diệp Tây Thành, Bùi Ninh. Văn án.
Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em; Giới Thiệu. Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Wahrheit Oder Pflicht Fragen Zum Kennenlernen. Bạn đang đọc truyện Ngày mai vẫn yêu em full miễn phí được cập nhật tại Hãy để lại bình luận và nhấn theo dõi để cập nhật các chương mới nhất của truyện Ngày mai vẫn yêu em này nhé. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, sau khi cô nói ra tên của Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm, mẹ Tề không còn kiên trì tác hợp cô cùng Tề Cận Châu hình di động đã tắt, căn phòng lại tối đen như nghĩ của cô bây giờ rất loạn, không tài nào ngủ được…Mãi cho đến tuần cuối cùng của tháng, ông chủ mới đi công tác trưa, Bùi Ninh nhận được điện thoại từ Diệp Đổng “Ninh Ninh, chiều nay có bận không?” Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.
Dịch Anh ĐàoBeta Cá nhỏBùi Ninh gần như là chạy từ thang máy ra, khoảnh khắc cửa mở ra đó cô liền sững sờ, Diệp Tây Thành đang đeo tạp dề, đúng lúc đang bê đồ ăn từ trong bếp người nhìn nhau mấy giây, Diệp Tây Thành "Vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì?"Bùi Ninh bước vào phòng sau đó đóng cửa lại, trước tiên gạt hết mấy cái suy nghĩ phức tạp sang một bên, hoài nghi hỏi anh "Làm sao mà anh lại biết được mật mã nhà tôi?"Diệp Tây Thành liếc nhìn, không trả lời câu hỏi của cô "Rửa tay ăn cơm." Sau đó đặt đồ ăn lên bàn rồi lại quay người vào phòng teen hayBùi Ninh đổi dép đi trong nhà rồi đi thẳng vào phòng bếp "Hỏi anh đó, sao anh lại biết được mật mã?"Diệp Tây Thành cầm đũa sau lại bê cơm lên, vẫn không trả lời Ninh đứng trước mặt anh không để cho anh đi "Anh nói chuyện đi chứ."Diệp Tây Thành nhìn cô một lúc rồi hỏi "Em nói xem."Bùi Ninh chỉ nghĩ được một khả năng duy nhất, "Đoán sao?""Biết rồi còn hỏi." Diệp Tây Thành đi vòng qua người cô, lại giục "Đi rửa tay đi."Bùi Ninh không đi rửa tay, quay người, "Sao anh đoán được mật khẩu chứ?"Diệp Tây Thành đã ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm, nếu như là trước đây cô sẽ không hỏi những câu hỏi ngốc nghếch như vậy, chắc là hôm nay đang không ở trong trạng thái bình thường, anh ngước mắt lên nói "Ngày quan trọng đối với em, chính là cái đó."Anh không phải đoán đúng ngay lần đầu tiên, có ba cơ hội nhập, lần cuối cùng mới nhập ngày sinh nhật của bố mẹ cô, còn có cả sinh nhật của cô đây cô đã từng nói qua mật khẩu máy tính của cô, khi đó là tổ hợp tháng, mật khẩu của cô tính tới tính lui cũng chỉ quanh quẩn mấy tổ hợp đó, đều liên quan đến bố mẹ, như vậy cô mới có thể cảm nhận được chút tình thương của cha Ninh nhìn anh "Anh còn nhớ sao?" Đã mười mấy năm trôi qua rồi, khi đó cô chỉ thuận miệng nói mà hỏi như vậy dĩ nhiên Diệp Tây Thành sẽ không trả lời, anh chậm rãi ăn Ninh xoa dịu bầu không khí có chút xấu hổ, "Xem ra tôi phải đổi mật khẩu mới mới được, nếu không ngày nào đó trở về nhà đột nhiên phát hiện trong nhà có thêm một người, không khỏi sợ hãi mà ngất đi mất? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến ngày hôm sau đi làm."Diệp Tây Thành "Đổi hay không đổi cũng như nhau cả thôi, đổi rồi vẫn phải nói với anh, anh sắp chuyển vào đây rồi."Bùi Ninh đã vào phòng bếp rửa tay nên cô chỉ nghe rõ nửa câu sau, cô lau khô tay sau đó uống nửa cốc nước sôi để nguội bình phục lại mới đi ra bàn tối không phong phú cho lắm, một mặn một chay còn có thêm một bát Ninh ngồi xuống, "Anh làm sao?" Bây giờ anh còn biết nấu ăn sao? Diệp Tây Thành "Gọi bên ngoài." Đây là đồ ăn anh tự gọi bên ngoài, vốn dĩ là không định cho cô ăn, chẳng qua lúc nãy lỡ cầm đi bức ảnh của cô nên giờ chia cho cô chút Ninh rất kỳ quái sao anh chỉ gọi phần ăn của một người chứ? Sau đó cô cũng không thuận miệng nói "Nhìn thấy anh mặc tạp dề nên cho là anh làm." Các món ăn đều được bày lên đĩa nhà cô, cô lại không nhìn thấy hộp đóng Tây Thành nói thật "Anh không biết làm." Mặc tạp dề là do lúc nãy đang dọn dẹp dở ở phòng ngủ dưới lầu, anh chưa kịp cởi ra cô đã quay Ninh vốn dĩ là muốn nghe anh giải thích vì sao anh lại mặc tạp dề, kết quả nửa ngày trời anh cũng không lên tiếng, cô cũng không hỏi nữa, cúi đầu im lặng ăn xảy ra trước đó cô không muốn nhắc nữa, Diệp Tây Thành càng không muốn hỏi Ninh đột nhiên nhớ ra, "Lúc nãy anh quay xe lại gọi tôi có phải là có chuyện gì không?"Diệp Tây Thành không nói thật "Đã để thư ký xử lý rồi."Bùi Ninh "à" một tiếng, sau đó cũng không nói gì Tây Thành ăn nhanh hơn cô, anh để lại hơn phân nửa chỗ đồ ăn cho cô, ăn xong anh cũng không rời khỏi bàn ăn, mở điện thoại xem tin Ninh nhìn chỗ đồ ăn ở trong đĩa, "Tôi không ăn hết nhiều như vậy."Diệp Tây Thành đầu cũng không thèm ngẩng, "Ăn không hết thì anh ăn."Cuối cùng Bùi Ninh cũng ăn hết các món ở trong đĩa, cô vừa buông đũa xuống thì Diệp Tây Thành cũng đặt điện thoại xuống, "Ăn xong rồi.""Ừ." Bùi Ninh chuẩn bị thu dọn bàn ăn, Diệp Tây Thành ra hiệu cho cô ngồi xuống, "Có điều muốn nói với em."Bùi Ninh "Nói gì cơ?" Đột nhiên cô lại cảm thấy có chút căng Tây Thành "Mật khẩu thang máy em không cần đổi nữa, đổi rồi em vẫn phải nói với anh."Bùi Ninh không rõ tại sao "Hả?"Diệp Tây Thành "Nhà này là của anh."Anh nói quá vội vàng, Bùi Ninh một chút chuẩn bị cũng không có, "Nhà...!của anh?" Cảm xúc trong lòng không dễ gì mới cố kìm nén lại bây giờ lại bắt đầu lại trào dâng như cơn đại hồng thủy cuộn trào mãnh Tây Thành vân đạm phong khinh* "Ừ."Vân đạm phong khinh đại loại gió thổi phất phơ mây nhẹ trôi, này có thể hiểu là anh vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra á.Một lúc sau Bùi Ninh mới hỏi "Vậy bây giờ anh ở đâu?"Diệp Tây Thành "Công ty.""Anh chỉ có mỗi căn chung cư này sao?""Có nhiều, không ở đến."Bùi Ninh nhìn anh, trong lòng đã quyết "Ở công ty không thuận tiện như ở nhà, anh trở về đi, tôi thuê chung cư khác là được rồi, căn hộ này cũng quá lớn rồi, một mình tôi ở cũng có chút sợ hãi."Cô nói "Ngày mai vừa vặn có thời gian rảnh, tôi sẽ đi xem phòng."Diệp Tây Thành "Em ở đây đi, ở chỗ khác anh không yên tâm."Trong lòng Bùi Ninh chua xót như uống mấy chai giấm, giọng cô rất nhỏ và hơi khàn "Không sao đâu, những chung cư tốt an ninh đều không tệ."Diệp Tây Thành hỏi ngược lại "Tốt hơn chỗ của anh sao?"Bùi Ninh không tranh cãi thêm nữa, chỉ nói "Vậy anh về nhà ở đi, tôi sẽ thuê một căn phòng nhỏ hơn ở trong tiểu khu này."Diệp Tây Thành không trả lời, chỉ nói với cô "Ngày mai công ty không có việc gì, anh sẽ đi leo núi cùng em."Nghe Diệp Tây Thành nói muốn đi leo núi cùng cô, Bùi Ninh chưa nghĩ đã từ chối "Không cần đâu, tôi đã hẹn với bạn rồi."Vẻ mặt của Diệp Tây Thành hơi thay đổi "Bạn? Người hôm nọ cùng ăn cơm sao?"Bùi Ninh "Ừ, sớm đã hẹn nhau rồi."Diệp Tây Thành gật đầu, sau đó lại nói "Sau này hẹn với bạn thì nói trước với anh một tiếng."Bùi Ninh "..."Diệp Tây Thành luôn có thể đem những lời vô lý nói ra một cách vô cùng đường hoàng "Nếu như công việc anh sắp xếp cho em trùng với thời gian hẹn của em như vậy sẽ không phải làm chậm trễ việc của em sao?"Cưỡng từ đoạt lý, Bùi Ninh chỉ có thể đáp lại "Lần sau tôi sẽ chú ý."Diệp Tây Thành đứng dậy định dọn dẹp bát đũa "Để tôi làm, anh đi phòng khách ngồi đi." Bùi Ninh cầm bát mấy cái bát không có gì phải khách sáo, Diệp Tây Thành đưa tạp dề cho cô, anh đi tới phòng khách xem Ninh dành rất nhiều thời gian ở trong bếp, thất thần, ngẩn phòng Tây Thành nhìn thời gian, chỉ có hai cái bát và hai cái đĩa mà đã qua hơn 20 phút rồi vẫn chưa thấy cô 10 phút nữa rốt cuộc Bùi Ninh cũng ra, cô ngồi sô pha bên nay nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc như vậy cho dù có chạy trốn cũng không có nghĩa cũng cảm nhận được rằng Diệp Tây Thành không xem TV mà đang đợi Tây Thành hỏi "Có mệt không?"Bùi Ninh "Vẫn ổn, không mệt."Diệp Tây Thành bỏ điều khiển trong tay sang một bên "Vậy nói với anh vài câu đi."Bùi Ninh ra hiệu cho anh nói, cô có linh cảm rằng những điều anh sắp nói chắc chắn sẽ liên quan đến ngôi nhà."Diệp Tây Thành lại cầm lấy chiếc điều khiển vừa đặt xuống, điều chỉnh âm thanh TV nhỏ lại, nhìn cô "Về sau anh sẽ sống ở đây, phòng ngủ ở lầu dưới vừa nãy anh đã dọn dẹp xong rồi, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến em."Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng trong lòng Bùi Ninh vẫn sửng sốt "Anh...muốn sống ở đây?""Ừ." Diệp Tây Thành không giải thích nhiều, "Em lên lầu nghỉ ngơi đi."Nhìn ánh mắt của anh không giống như nói đùa, từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ nói đùa với cô, cô hỏi "Anh định khi nào sẽ chuyển qua đây?"Diệp Tây Thành "Tối nay." Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi "Sao vậy?"Bùi Ninh cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh "Có thể cho tôi thời gian hai ngày được không? Ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng sau đó chuyển đi."Diệp Tây Thành yên lặng nhìn cô, Bùi Ninh bị anh nhìn đến thất thần, cô nói "Diệp Tây Thành, tôi..." Những lời sau chưa kịp nói đã bị anh cắt ngang, giọng anh rất nhẹ nhàng "Em vẫn biết tên tôi là gì sao?"Mắt Bùi Ninh có chút chua xót, cô quay mặt lại không nhìn anh Tây Thành từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cô, cái cảm giác oán hận xen lẫn nhớ nhung này không thể nào nói rõ được, ở một khoảnh khắc nào đó có thể là oán, nhưng đa số thời gian còn lại chính là những lời lúc bình thường anh làm thế nào anh cũng không thể nói ra, nhưng bây giờ cô ấy cần những niềm tin này chống đỡ để làm sao có thể bước hầu anh chuyển động, trông anh có vẻ lo lắng "Sau khi em về nước anh không vội vàng bày tỏ thái độ với em là cho em thời gian để em có tâm lý chuẩn bị, không phải...không yêu đây anh đối xử với em như thế nào bây giờ vẫn như vậy."Anh thậm chí còn không biết lãng mạn là gì, nghe thấy anh một lần nữa nói ra chữ "yêu" có biết bao khó khăn, Bùi Ninh cảm thấy ngột ngạt, căng cứng đến mức khó nãy ở trong phòng bếp rửa bát cô vẫn luôn nghĩ, nếu như bố mẹ cô còn sống, nếu như ông bà đều khỏe như mối quan hệ của cô và Diệp Tây Thành không phải là người được giúp đỡ và người giúp đỡ, nếu như nhà anh chỉ là một gia đình bình như không sáu năm chia cách đó, không có sáu năm coi nhau như người xa và Diệp Tây Thành sẽ thế nào?Có phải là đã sớm kết hôn không?Nếu như ban đầu mọi chuyện đều tốt đẹp, có lẽ cô và Diệp Tây Thành căn bản sẽ không biết nhau, không quen nhau cũng tốt, ít nhất không có gì phải lo nếu Diệp Tây Thành cũng có một mối tình cho riêng mình vào lúc cô đang phải là cô cùng Diệp Tây Thành sẽ tiếp tục làm người xa lạ lướt qua đời nhau?Về sau anh sẽ có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, mà cô cũng sớm kết hôn sinh họ cũng giống như hầu hết những mối tình đầu của các cặp đôi nam nữ khác, yêu nhau cuồng nhiệt nhưng cuối cùng vẫn phải chia xa, yêu nhau cả một thời thanh xuân rồi cũng dùng cả thanh xuân còn lại để quên đi thực tế lại không phải như vậy...Diệp Tây Thành đem TV tắt đi, phòng khách rộng như vậy chỉ còn lại tiếng thở của hai lúc sau anh nói "Năm ngoái anh gọi điện thoại cho em, khi đó em cùng Hạng Dịch Lâm mới chia tay nhau được hai tháng, bố mẹ anh vẫn không đồng ý việc chúng ta ở bên nhau, anh cũng không muốn làm khó em, vì vậy cái gì cũng không biết em để ý nhất chính cái nhìn của bố mẹ anh, vì vậy anh cũng kiên trì cho đến khi họ đồng ý, sáu năm rồi, bọn họ cuối cùng cũng đồng tại bố mẹ anh không phản đối nữa, em cũng gần như bước ra được khỏi đoạn tình cảm đó, vậy thì anh sẽ đem những lời chưa nói đó nói lại với em Ninh Ninh à, em và anh không cần trở về trước đây, trở về trước đây để làm gì chứ? Hai người ở bên nhau không phải nên là cùng nhau trải qua hiện tại và tương lai sao?"Bùi Ninh nhìn về phía TV, cách màn hình gần như vậy mà cô không nhìn rõ được bức tranh trước mắt là gì, mắt cô dần dần mờ đi, chỉ còn lại một giọt lệ trắng đục. Diệp Tây Thành nói rõ hết những lời trong lòng mình "Ninh Ninh à, anh đã sớm không còn trách em anh đều đã nói hết với anh,tất cả mọi chuyện anh đều đã biết hết rồi."Lúc ban đầu cô đi cầu xin bố anh, nhưng ông không đồng ý, sau đó cô lại cầu xin mẹ anh, cô thương lượng với mẹ anh, nếu như có thể thi đậu đại học Harvard, bà có thể nào giúp cô đi thuyết phục bố anh để ông đồng ý cho hai người ở bên nhau không?Khi đó điều duy nhất cô có thể thay đổi đó chính là biến bản thân mình trở nên ưu tú hơn, có thể phù hợp với trình độ bằng cấp của anh là sau những nỗ lực ấy cô vẫn trượt đó anh nghe Tề Cận Châu nói tình yêu là không thể chạm vào một khi chạm vào là sẽ mất hàng đầu tư bọn họ có một cô gái người Trung Quốc, chuyên ngành cao học rõ ràng là rất tốt, nhưng vẫn không từ bỏ nhất quyết muốn thi vào Harvard, ngoại trừ làm các dự án ra còn phải chú ý thêm các môn học, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi chỉ có khoảng ba đến bốn tiếng, cô nói nếu như thời gian có thể dừng lại thì thật tốt, nếu không thì ước gì một ngày có đến 48 đôi khi không phải bạn cứ cố gắng thì sẽ đạt được kết quả như mong muốn, cô đã mấy lần viết đơn xin vào Harvard nhưng đều không được nhận, có những lúc gần như là sụp đổ, có lần sau giờ tan làm cô ngồi khóc một mình ở trong văn phòng, khóc đến không kiềm chế được bản đến rất lâu về sau anh mới biết cô gái đó chính là Ninh Ninh của sau này bố anh biết được giao hẹn của cô cùng với mẹ anh ông không những không cảm động mà còn khéo léo nói rằng không phải là do vấn đề bằng đó cô mới thực sự hiểu được ý của bố anh là gì, bố anh dùng phần lớn thời gian để làm thương nhân nên suy nghĩ rất thực tế, tình yêu nam nữ không thể mài ra cơm mà ăn, thứ ông để ý nhất chính là gia đó, không có sau đó từ lúc đó, cả người cô giống như bị rút hết toàn bộ gân cốt, cô với anh giống hệt như hai đường thẳng song song không có điểm giao Ninh không nói, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt cô."Ninh Ninh." Diệp Tây Thành gọi tên Ninh hoàn hồn nhìn về phía Diệp Tây Thành, cô mở miệng, "Diệp Tây Thành, em..." nói rồi cô nghẹn Tây Thành nói thay lời cô "Em muốn nói gì anh đều biết hết, những chuyện đã qua không còn quan trọng thử tiến về phía trước một bước, thử sống chung với anh, mọi chuyện không khó như em vẫn nghĩ."Ánh mắt nóng bỏng của anh giống như rút tơ lột kén, cẩn thận từng li từng tí cởi bỏ đi từng lớp hoang vắng lạnh lẽo bao năm qua trong trái tim cô để nó có thể nhìn thấy hơi ấm một lần người anh đứng dậy, tiến về phía cô một chút, nắm chặt lấy bàn tay cô "Ninh Ninh, có thể một lần nữa quay đầu lại vì anh, được không em?"Anh đặt mình vào vị trí thấp như vậy để nói chuyện cùng cô, trái tim của Bùi Ninh giống như bị dao cứa lúc này chuông cửa trong nhà vang lên, Bùi Ninh sững sờ, bây giờ hình thành một phản xạ có điều kiện, phản ứng đầu tiên của cô cho rằng là Hạng Dịch Lâm lại quay Tây Thành "Là tài xế đưa hành lý của anh ở lầu trên anh ở lầu dưới, anh không yêu cầu em ở bên anh ngay bây giờ, chỉ là thử sống chung với nhau."Chuông cửa vẫn reo, Diệp Tây Thành không đi mở cửa mà lại nhìn về phía Bùi Ninh, giao toàn bộ quyền quyết định lại cho lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thâm tình và chuyên chú, chuyên chú đến mức có thể khiến cô tan chảy..
Dịch Anh ĐàoBùi Ninh và Diêu Viễn không đến quán bar uống rượu, Diêu Viễn sợ mình uống nhiều không thể đưa Bùi Ninh về nhà, vì vậy chỉ tìm một quán ăn yên Ninh tự rót cho mình một cốc bia "Muốn nói gì thì nói đi, không cần cảm thấy ngại đâu."Diêu Viễn "Đến điện thoại em cũng gọi cho chị rồi thì có gì mà ngại chứ." Chính là không biết nói từ đâu, không biết nên nói gì, nhấc ly rượu trắng một hơi liền uống Ninh giữ tay cậu ta "Đừng uống nữa, đã uống ba ly rồi."Diêu Viễn cười "Không phải chị nói muốn uống rượu cùng em sao, sao lại không cho em uống nữa? Không sao đâu, trong lòng em tự biết phải làm sao, tửu lượng của em tốt lắm." Cậu ấy rút tay ra rồi lại rót đầy ly Ninh biết trong lòng cậu ta đang khó chịu nên không ngăn nữa, cô gắp cho cậu ta thêm rất nhiều món "Ăn nhiều chút, ăn xong lại uống."Diêu Viễn ôm cằm, hỏi Bùi Ninh "Đàn chị, có phải chị nghĩ em rất lụy tình không? Một thằng đàn ông...!vậy mà không thể buông xuống được."Bùi Ninh "Lụy tình gì chứ, ai yêu thì sẽ hiểu."Diêu Viễn cụng ly với cô "Chị sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn." Sau đó lại nói "Chúng ta đều sẽ gặp được người tốt hơn."Cậu ta uống một nửa rượu trong ly, khi nuốt nó xuống cổ họng đau Ninh hỏi "Hai năm nay không đi leo núi có phải là suy sụp tinh thần về chuyện này sao?"Diêu Viễn "Cũng không gọi là suy sụp tinh thần, chỉ là cảm thấy không thú vị nữa, trước đây đều đi cùng cô ấy, sau này một mình đi liền cảm thấy không có gì thú vị nữa." Dừng lại một chút cậu ta nói "Giờ em cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm rồi, cuối tuần này em sẽ nghỉ ngơi, chị thì sao?"Bùi Ninh "Cuối tuần tôi đi công tác về, nhưng không biết là có thời gian không."Diêu Viễn "Dù sao thì hôm đó em cũng nghỉ, chị có thời gian thì qua tìm em, nếu như không thì em tự mình đi."Bùi Ninh nhìn cậu ấy "Không uống nữa sao?"Diêu Viễn cười "Đã nói trong lòng em tự có tính toán rồi mà, sẽ không say đây, nếu không làm sao có thể đưa chị về được chứ?" Lại nói với cô chuyện khác "Công việc của chị thế nào rồi? Có ai gây khó dễ cho chị không?"Bùi Ninh "Đều là tôi gây khó dễ cho người khác."Diêu Viễn cười "Xem ra là khá tốt rồi." Lại hỏi "Ông chủ chị có dễ hầu hạ không?"Bùi Ninh chần chừ "Cũng tốt." Cảm giác như Diệp Tây Thành đang hầu hạ cô vậy...!Đột nhiên cô nhớ ra "Cậu không nói tôi suýt chút nữa quên mất."Diêu Viễn "Sao vậy?"Bùi Ninh "Phải đi mua khuy măng sét cho ông chủ."Diêu Viễn cũng không ngạc nhiên, cho rằng công việc của cô bao gồm cả phần của thư ký, sợ làm chậm trễ việc mua đồ của Bùi Ninh, cậu ấy ăn rất nhanh, chưa đến 8 rưỡi họ đã ăn xong và thanh toán rời Ninh áy náy "Chờ tôi trở về sẽ mời cậu ăn cơm, hôm nay khiến cậu mất hứng rồi.""Mất hứng gì chứ? Ăn một bữa cơm mất hai tiếng rưỡi vẫn chưa đủ sao?" Diêu Viễn đưa cho Bùi Ninh một chai nước, "Phía trước có một trung tâm thương mại, cách nhà chị không xa lắm, chúng ta qua đó đi."Hai người chầm chậm sánh bước qua đó, Diêu Viễn hỏi cô "Có liên quan đến chuyện trước đây của chị sao?"Bùi Ninh "Trước đây rất lâu rồi."Diêu Viễn "Chị có thể nói chuyện trước đây nha."Bùi Ninh uống hết nửa chai nước mới lên tiếng, nửa thật nửa đùa nói "Vậy thì nói hết đêm nay đi? Nhưng mà cậu phải ở cùng chị đó, nếu không chả có gì để nói cả."Diêu Viễn "..." Xem ra Bùi Ninh thực sự không muốn đầu đến cuối Bùi Ninh chưa bao giờ nói, những chuyện liên quan đến quá khứ cô cảm thấy nếu như bây giờ nhắc lại thì không còn ý nghĩa gì Diệp Tây Thành ở bên nhau không có mấy người biết, cô không muốn nhiều chuyện, đoạn thời gian ở bên Hạng Dịch Lâm đã là chuyện của quá khứ rồi. Trước kia yêu hận cũng được, hối tiếc cũng là chuyện của ngày hôm qua Viễn lấy chai nước đụng cô "Đều đã qua rồi."Trên mặt Bùi Ninh có ý cười "Cảm ơn."Đang nói chuyện điện thoại của cô đổ chuông, là Tưởng Vân Triệu."Cô đang ở nhà sao?""Không, vừa mới ăn cơm cùng bạn xong, còn muốn đi dạo nữa."Tưởng Vân Triệu "...!Bạn?"Bùi Ninh "Đúng vậy." Hỏi anh ta "Có chuyện gì sao?"Tưởng Vân Triệu "Không có gì, tôi mua cho bạn gái ít đồ ngọt, cũng mua cho cô một phần, đúng lúc tiện đường mang qua cho cô cần gấp, cô cứ từ từ đi."Bùi Ninh từ chối "Cảm ơn, không cần phiền phức vậy đâu tối nay tôi ăn nhiều rồi, ngày mai còn phải đi công tác nữa."Tưởng Vận Triệu "Cô có thể để trong tủ lạnh mà, cúp nhé." Không cho Bùi Ninh có cơ hội từ chối anh ta đã trực tiếp cúp ta đỗ xe, ở vị trí này vừa vặn có thể thấy được tiểu khu nhà Bùi đến 10 giờ mới thấy bóng dáng Bùi Ninh, nhưng mà không chỉ có mình cô bên cạnh còn có thêm một người đàn ông, hai người sánh bước chầm chậm bên nhau, vừa đi vừa nói Vân Triệu nói với Diệp Tây Thành "Hình như là người đàn ông hẹn hò với cô ấy, rất trẻ nha."Diệp Tây Thành liếc mắt nhìn cậu ta, Tưởng Vân Triệu cười "Cậu cũng không già mà." Sau đó lại trở về chuyện chính "Không phải ngày mai cậu đi công tác sao? Ở Hồng Kông mấy ngày, tranh thủ thời gian phá hết kế hoạch hẹn hò của bọn họ đi."Diệp Tây Thành đẩy cửa bước xuống, Tưởng Vân Triệu muốn giữ lại nhưng không túm được "Này, Tiểu Diệp Tử cậu muốn làm gì đấy? Cậu đừng có mà đánh nhau với người khác nha!"Diệp Tây Thành đi được mấy bước liền quay người lại, lấy đồ ngọt từ ghế Vân Triệu "Có gì từ từ nói, nói không chừng đấy thực sự là bạn của Bùi Ninh đó."Bùi Ninh và Diêu Viễn đã nhìn thấy Diệp Tây Thành, Diêu Viễn mặc dù chưa nhìn thấy người thật bao giờ, nhưng đã từng nhìn thấy ở trên bản tin Kinh tế tài chính, cùng với người ở trên ảnh cực kỳ giống."Ông chủ chị kìa." Diêu Viễn nói với Bùi Ninh không biết Diệp Tây Thành muốn làm gì, nhưng cô vẫn giải thích với Diêu Viễn "Ông chủ đến lấy khuy măng sét."Diêu Viễn "Chị mau qua đó đi." Sau đó vẫy tay với cô "Cuối tuần liên lạc."Diệp Tây Thành không qua đó, đứng đợi cô ở cổng Ninh tăng nhanh bước chân qua đó "Tổng giám đốc."Diệp Tây Thành đưa túi đồ cho cô "Tưởng Vân Triệu có việc đột xuất.""Cảm ơn." Sau đó lấy khuy măng sét từ trong túi xách ra, "Mua xong rồi, anh thử xem có hợp không."Diệp Tây Thành không nhận "Trước tiên để ở chỗ em đi, nghỉ ngơi sớm chút." Sau đó xoay người rời xe đi xa rồi Bùi Ninh mới thu hồi tầm mắt, lại nhìn đống đồ ngọt ở trong tay, có lẽ anh đã đợi rất lâu đến nhà trước tiên Bùi Ninh gọi điện thoại cho bà, đã muộn như vậy rồi mà bà vẫn còn tràn đầy năng lượng."Ninh Ninh à, sáng mai đừng quên ăn mì đó, sau đó tự mua cho mình một chiếc bánh kem, nghe thấy chưa?" Bà nội nhắc nhở trong còn mấy tiếng nữa là đến sinh nhật âm lịch của cô, từ nhỏ đến giờ bà nội đều đón sinh nhật âm lịch cùng cô, đã sớm quen Ninh đáp "Vâng, đến Hồng Kông con sẽ mua.""Con phải đi công tác sao?" Bà lại hỏi "Đi cùng ai thế?"Bùi Ninh "Cùng Diệp Tây Thành ạ.""À, vậy thì tốt rồi, đúng lúc có thể ăn cơm cùng con." Bà lại nói thêm mấy câu "Ngày mai ăn ngon một chút."Bùi Ninh "Con biết rồi ạ."Bà nội kéo dài giọng "Sinh nhật này con đã 28 tuổi rồi."Bùi NInh cười, cô hiểu ý của bà, lại muốn giục cô kết hôn đây không nói nhiều "Con mau đi ngủ đi, bà buồn ngủ rồi.""Dạ, bà ngủ ngon ạ."Bà nội tắt máy tính, đeo kính để tìm số điện thoại của Hạng Dịch Lâm, đây là lần đầu tiên bà chủ động gọi điện cho anh ta, trước đây bà chưa bao giờ gọi qua, chủ yếu là không có gì để nói, hơn nữa lại sợ làm phiền đến công việc của anh nội không tính đến việc lệch múi giờ, chỉ biết chỗ anh ta bây giờ đang là ban thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói ấm áp của Hạng Dịch Lâm truyền đến "Bà, bà vẫn chưa ngủ sao ạ?"Hạng Dịch Lâm không làm việc khác, đến sô pha ngồi nghiêm túc nghe điện "Vẫn chưa, bà già rồi không buồn có đang bận không?"Hạng Dịch Lâm đơn giản cài lại cúc áo "Không ạ, hôm nay con không phải làm việc, chút nữa sẽ ra sân bay ạ."Bà "Ồ, con trở về Bắc Kinh sao? Không phải nói là cuối tuần mới trở lại sao? Hay là do bà già rồi quên mất?" Bà nội bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của Dịch Lâm "Bà không nhớ nhầm đâu ạ, con không phải về Bắc Kinh mà là đến Hồng Kông ạ."Bà nội vui vẻ "Đi Hồng Kông sao, chả trách lúc nãy bà gọi điện thoại cho Bùi Ninh con bé nói đợi đến Hồng Kông rồi sẽ mua bánh kem ăn, hóa ra là hai đứa bọn con cùng nhau đón sinh nhật, vậy thì tốt rồi." Bà lại lặp lại "Vậy thì tốt rồi."Ngón tay cài cúc áo của Hạng Dịch Lâm run lên, giọng cũng khàn đi, có một số lời anh ta không biết làm thế nào để nói ra, chỉ nói "Vâng, đến đó con sẽ mua cho Bùi Ninh một chiếc bánh kem thật to."Bà nội nói "Dịch Lâm à, bọn con cũng chỉ đừng bận rỗi mỗi công việc thôi, khi nào con cùng Bùi Ninh quay trở lại chúng ta sẽ bàn đến chuyện kết hôn của bọn con, sức khỏe của bà và ông ngày một kém đi rồi." Chỉ sợ không đợi được đến ngày kết hôn hầu của Hạng Dịch Lâm trượt lên trượt xuống, mở miệng nhưng cái gì cũng không lòng như có một tảng đá lớn đang đè lên, không thở ta thấp giọng nói "Bà à, đợi con đến Hồng Kông sẽ bàn chuyện với Bùi Ninh ạ." Toàn bộ lời nói dối của anh ta trên đời này lại nói với một người khi cúp máy Hạng Dịch Lâm vẫn còn mê man, cho đến khi Trình Ti ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh ta mới hoàn Ti buộc chặt dây áo ngủ, châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn Dịch Lâm liếc nhìn cô, vẻ mặt vô cảm đứng lên, đúng lúc thư ký gõ cửa tiến vào lấy hành ta vừa đi điện thoại của Trình Ti đổ chuông, là mẹ gọi đến, cô ta điều chỉnh tâm trạng uống vài ngụm nước cho nhuận giọng mới trả lời "Mẹ, đã muộn như này rồi mà người chưa ngủ sao?""Vừa đi xã giao với bố con về, cùng Dịch Lâm đi chơi thế nào rồi?""Rất vui ạ." Trình Ti cười lại rít thêm một hơi thuốc."Ừ, tính khí của con cũng thu bớt lại vợ chồng sống với nhau sẽ không tránh khỏi cãi vã, đừng vì một lời không hợp mà đánh nhau, nghe thấy chưa?""Mẹ, sao mẹ lại nói con gái mẹ như vậy chứ?""Không phải vì tốt cho bọn con sao, hôm nào trở lại? Nhớ nhắc mẹ trước, hôm đấy cùng Dịch Lâm ăn cơm."Trình Ti dừng một chút "Cuối tuần ạ, thời gian cụ thể vẫn chưa rõ, bọn con ở lại chơi thêm mấy ngày nữa, hiếm khi Dịch Lâm có thời gian rảnh."Hai mẹ con nói thêm mấy câu nữa mới kết này ở Bắc Kinh đã rất Ninh xử lý hết công việc đi tắm qua xong đã là 12 giờ biết là thực sự đói hay là đơn giản chỉ muốn ăn gì đó, cô đem số đồ ăn mà Diệp Tây Thành đưa cho ăn vài ăn Diệp Tây Thành gửi tin nhắn cho cô 【Ngủ chưa?】Bùi Ninh lấy giấy lau qua tay mới trả lời【Tổng giám đốc, có gì cần phân phó sao?】Diệp Tây Thành【Ngày mai mang theo khuy măng sét theo cùng.】Bùi Ninh "..." Nửa đêm nửa hôm chỉ vì chuyện này sao? Cô trả lời【Được.】Diệp Tây Thành【Ngủ sớm đi.】Bùi Ninh tắt màn hình điện thoại, đem chỗ đồ ngọt còn dở ăn nốt, ăn xong vẫn không cảm thấy buồn sao cũng không ngủ được Bùi Ninh liền nằm trên sô pha xem TV, phim truyền hình cô không có thời gian để xem nên tìm đại bộ phim nào đó để giết thời tình tiết của phim gay cấn cô sẽ hết sức chăm chú, còn khi tình tiết nhạt nhẽo cô sẽ tự cảm thấy phân đó Bùi Ninh trong tiếng ồn của TV Bùi Ninh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, chiếc điều khiển TV rơi xuống thảm, cũng không biết là đã ngủ bao lâu, còn nằm mơ sau đó liền tỉnh mở mắt chớp mắt cảm thấy hoảng hốt, nhớ ra mình vẫn chưa lên giường ngủ, bộ phim sớm đã kết thúc, màn hình TV đang dừng lại ở bức tranh ở phần Ninh ngồi dậy xoa xoa trái tim của mình, giấc mơ của cô là một mớ hỗn độn, bao gồm cả khi còn nhỏ, có Diệp Tây Thành, có Hạng Dịch Lâm, còn có cả bố dù không nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ, nhưng cô biết chắc rằng đó chính là bố tiết ở giữa giấc mơ cụ thể như nào cô cũng không rõ Ninh tắt TV và đèn ở trong phòng khách sau đó trở lại phòng ngủ, về phòng làm thế nào cũng không ngủ được nữa, mãi cho đến 6 giờ thì cô dứt khoát từ trên giường thức Tây Thành đến sớm hơn hai tiếng so với thời gian đã hẹn, vốn dĩ ban đầu anh nói là 9 giờ đến đón cô, nào biết được 7 giờ đã gọi điện thoại cho cô, "Anh đang ở bên ngoài tiểu khu, mẹ anh làm bữa sáng cho em."Người cũng đã ở cổng tiểu khu rồi, Bùi Ninh cũng không thể nào từ chối bảo anh trở về Ninh "Được, bây giờ tôi xuống lấy." Trang điểm xong thay quần áo cô vội vã chạy xuống chưa đến cổng tiểu khu Bùi Ninh đã nhìn thấy Diệp Tây Thành, tay anh cầm một hộp giữ nhiệt, một tay đút túi, đang nhìn về hướng nay anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn tới khuỷu tay, nhìn ôn hòa hơn so với ngày thường."Cảm ơn, về sau anh bảo dì không cần phiền phức như vậy đâu, tự tôi có thể làm được." Bùi Ninh đưa tay lấy bình giữ Tây Thành không đưa cho cô "Anh cũng chưa ăn."Bùi Ninh "..." Trước đó cô không có ý định mời anh lên nhà, lời này của anh đại ý chính là muốn cùng cô ăn Tây Thành thấy cô không động "Chưa tỉnh ngủ sao?" Ra hiệu cho cô "Quẹt thẻ đi, đừng làm chậm trễ thời gian đến sân bay."Bùi Ninh nhìn anh, xoay người quẹt thẻ vào tiểu khu, Diệp Tây Thành bước vào theo Bùi nhà, Diệp Tây Thành lấy dép lê từ trong tủ để giày, trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp, tự nhiên y như ở nhà anh vậy. Bùi Ninh suy tư nhìn anh "Tổng giám đốc, anh biết trong tủ giày có dép lê sao?"Diệp Tây Thành quay đầu lại "Giày trong nhà em không để trong tủ giày sao?"Bùi Ninh nghẹn họng không thể nào phản bác lại được, chỉ số thông minh của cô hồ đồ mất rồi hay sao mà lại có thể hỏi ra câu hỏi như vậy Tây Thành đến cũng không khác gì lúc chưa đến, trong nhà vẫn một mảng yên tĩnh, không nghe được âm thanh nói chuyện Ninh ăn bữa sáng mà anh đem đến cho cô, lại cảm thấy sự yên tĩnh này có gì đó khang người đều im lặng không lên tiếng, của ai ăn của người nắng sớm mai trải dài trong phòng bếp, Diệp Tây Thành chậm rãi ăn, vừa vặn ngồi ngược ánh sáng, Bùi Ninh vô tình ngước lên nhìn anh khoảnh khắc đó chút nữa là thất bình tĩnh lại và tiếp tục ăn sáng xong Bùi Ninh thu dọn bàn ăn, Diệp Tây Thành đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, hai người một mực không lên tiếng, rửa bát xong Bùi Ninh rót cho anh một cốc nước ấm."Tối qua ngủ không ngon sao?" Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt Ninh nói dối "Xem mấy bộ phim, lên máy bay ngủ bù sau vậy."Diệp Tây Thành cũng không nói gì nữa, Bùi Ninh cũng không có việc gì khác cần làm liền ngồi xuống sô pha bên cạnh xem tin tức, còn về phần tin tức đang nói về vấn đề gì cô cũng không giờ tài xế đến đón bọn Ninh hốt hoảng, nhanh như vậy sao, thế mà hai tiếng đã trôi qua đường đến sân bay hai người thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, đều liên quan đến bữa tiệc Ninh "Lần này có cần quen biết hay là mối quan hệ đặc biệt cần liên lạc không?" Cô cần phải biết trước, trước đó cô đã hỏi Diệp Tây Thành danh sách người tham gia dự tiệc nhưng anh nói không Tây Thành không nghĩ sẽ để cô đi xã giao "Không cần dùng tới đâu, em ở bên cạnh anh là được rồi."Bùi Ninh gật đầu "Vâng."Khi họ tới sảnh chờ, ở giữa hai người họ có một chỗ ngồi, là Bùi Ninh cố tình giữ khoảng cách với Tây Thành đưa túi cho cô "Anh đi nhà vệ sinh."Lúc này Bùi Ninh mới để ý đến chiếc túi anh mang theo cùng, chiếc túi mà anh mang theo cùng kiểu với balo của cô đều là mẫu mới của năm nay, nhìn có vẻ giống như là đồ đôi nhanh Diệp Tây Thành đã quay lại, anh trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, khi anh ngồi xuống cánh tay vô tình cọ qua người cô, hai người cách nhau rất Ninh không thể di chuyển sang ghế bên cạnh, chỉ có thể cố gắng không tiếp xúc với thân thể của Tây Thành bỏ ống áo sơ mi xuống vuốt phẳng nó rồi hỏi cô "Có mang khuy măng sét theo không?""Có đem." Bùi Ninh mở túi của mình ra, tối qua cô mua cho anh ba Tây Thành đưa cánh tay của mình qua một cách vô cùng tự nhiên "Cài lên hộ anh."Bùi Ninh nhìn Diệp Tây Thành, lần đầu tiên phản bác lại "Anh tự mình cài không được sao?"Diệp Tây Thành "Ừ."Bùi Ninh cố ý hỏi anh "Bình thường ai cài hộ anh? Trợ lý Vạn sao?"Diệp Tây Thành "Đúng vậy."Bùi Ninh "..."Người này đúng là phá quán phá suất*.Phá quán phá suất* vỏ đã mẻ lại dụ sau khi mắc sai lầm hoặc thất bại mà vẫn cứ để như vậy không thèm sửa chữa hoặc là cố tình phát triển nó theo hướng xấu hơn.Lời của dịch giả Ta nói đẹp trai không bằng trai mặt mà =.
Tác giả Mộng Tiêu Nhị Tình trạng đang sáng tác Thể loại hiện đại, nguyên sang, sủng ngọt, đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, 1vs1, HE Editor Song Ngư Tốc độ edit lết dần đều…. Nhân vật chính Bùi Ninh, Diệp Tây Thành -TRUYỆN ĐƯỢC EDIT TẠI https // VÀ -TRUYỆN ĐƯỢC LÀM VỚI MỤC ĐÍCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. -CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ. CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ. VUI LÒNG KHÔNG SAO CHÉP VÀ MANG RA KHỎI WEB Văn án Nhiều năm sau, Diệp Tây Thành làm khách mời talkshow kinh tế và tài chính Lúc gần kết thúc, MC hỏi anh một câu hỏi cá nhân “Nghe nói sau khi Diệp tổng chia tay mối tình đầu, vẫn luôn đợi cô ấy 6 năm? Sau đó cô ấy mới trở thành bà Diệp?” Diệp Tây Thành lại nói “Cắt đoạn này đi, không cần phát sóng.” MC là bạn tốt của Diệp Tây Thành, nửa đùa nửa thật nói “Cho anh cơ hội thể hiện thâm tình trước mặt mọi người mà không cần sao?” Diệp Tây Thành “Tôi không cần thâm tình cho người khác xem.” Chờ cô, yêu cô, là việc riêng của anh. Một câu tóm tắt Anh ngoài lạnh trong nóng, lại không lãng mạn, điều lãng mạn duy nhất chính là, trong lòng anh, trước sau vẫn là em. _____________Trích dẫn trong truyện_______________ Diệp Tây Thành “Đây là Bùi Ninh. Ở công ty tôi là thủ trưởng của cô ấy, ở nhà cô ấy lại là lãnh đạo của tôi.” …… Bùi Ninh không tự giác liền nghĩ nhiều, “Vừa nãy ở ngoài dạ tiệc, có mấy người thảo luận về anh, nói muốn anh làm con rể Thường gia, chính là Thường Liêm Gia sao? Diệp Tây Thành tuỳ ý lên xe “Anh cũng chỉ muốn làm con rể Bùi gia thôi.” CHƯƠNG 1 🍒CHƯƠNG 2 🍒CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 🍒 CHƯƠNG 5 🍒CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 🍒CHƯƠNG 8🍒 CHƯƠNG 9 TRUYỆN ĐÃ DROP, NẾU CÁC BẠN VẪN MUỐN ĐỌC TIẾP, HÃY GHÉ ỦNG HỘ NÀNG ZINJUNG09 NHÉ
ngày mai vẫn còn yêu em